Khổ. Bây giờ Vân lại cứ cúi mặt, thở dài khi đi
ngang qua tôi. Mặt tôi lại nghệt ra. Vân chắc cũng thấy vậy, nhưng
chẳng cười và đùa tôi đần như Bill Gates như thường lệ nữa. Tôi
biết làm thế nào đây?
Nếu trái tim tôi, ngoài những phần cần thiết cho Gia đình, Tổ quốc,
Thế giới mà vẫn còn hai mẩu, thì trong hai mẩu đó, một mẩu sẽ dành
cho Vân, và mẩu kia sẽ là cho phần mềm, và mẩu này rốt cuộc thì
cũng có quan hệ rất chặt chẽ với mẩu dành cho Vân.
***
Vân và tôi có dịp quen và khá thân nhau vì cùng có ý tưởng tạo một
trang web tiếng Việt về thần tượng Bill Gates chung của hai đứa.
Một ngày, Vân rủ tôi đi tham gia một cuộc thi viết phần mềm. Tôi
nảy ra ý tưởng viết phần mềm về một game cờ vua, sẽ xem xét sự ảnh
hưởng của thắng thua theo của cá tính, thái độ, thu nhập, ông bầu,
người yêu… của người chơi cờ. Khá phức tạp. Chính vì thế tôi còn
định mời mấy đứa nữa - Định, và Mì tham gia cùng, hai đứa này học
cùng trường và khá thân với tôi ở trên mạng. Chúng cũng thích Tin,
tuy mới tập toẹ được nửa năm lập trình.
***
Nhưng rồi một ngày...
- Đây là ý tưởng của ấy mà!- Vân kêu lên.
- Nhưng chính ấy đề nghị chúng mình cùng hợp tác cơ mà - Lần đầu
tiên, chúng tôi suýt nữa cãi nhau như… vợ chồng. Dù tôi không muốn
vậy, và chắc hẳn Vân cũng thế.
Khổ nỗi, vì giờ tôi lại đang há miệng mắc quai. Cùng với thời gian
chúng tôi chuẩn bị làm phần mềm thì tôi tình cờ biết được thông tin
về một suất học bổng toàn phần của trường Vahard về phần mềm.
Trường này nằm trong top 50 trường đỉnh nhất thế giới. Nó năm nay
tròn 50 năm tuổi, nên dành mười học bổng đặc biệt cho Việt Nam,
không chỉ chu cấp toàn bộ trong thời gian học, mà còn sẽ tạo mọi
điều kiện tốt nhất cho học viên trong thời gian nửa năm làm việc
cho Bill Gates sau khi học xong nữa.
Oah!
Cái lạ ở trường đó là lần này người ta bảo ai dưới 18 tuổi thi cũng
được, miễn là trải qua ba môn, Tin, Toán và Tiếng Anh (viết ở tình
trạng TOEFL, và phỏng vấn). Tôi mới học lớp 11, nếu muốn thi, thì
sẽ phải cày tất cả Tin, Toán, Tiếng Anh chỉ trong 1 tháng rưỡi, lại
là trình của lớp 12 nữa.
- ấy sẽ rất khó đỗ đấy– Vân lắc đầu kêu lên - Quên nó mau, tập
trung vào hiện tại đi.
Tôi biết là tôi đang rất điên khùng. Nhưng đây là cơ hội có 1-0-2
để tôi có thể đạt được giấc mơ vĩ đại của
mình.
- Này, hôm nay mình phải làm rõ ràng ra nhé, mày có thấy mày ích kỉ
không? - Mì ngoắc tôi ra một chỗ vắng giờ ra chơi.
- Gì cơ?
- Mày bỏ bạn, bỏ bè để đi theo tham vọng của mày à?
- Nhưng - tôi trở nên lúng búng. Tôi cố gắng tập trung bản thân lại
để phân trần
- Những cuộc thi thì ngàn năm có một.
- Nhưng mày là lòng cốt của nhóm, mày có biết?
Tôi chẳng biết nói làm sao – con tim tôi thì vốn không có nhiều lí
lẽ. Mà lí lẽ của cái đầu tôi thì vốn chẳng bao giờ bị rơi vào tình
cảnh bị coi là “phản bội này”.
Tôi bối rối:
- Nhưng… mày có thể mời thêm đứa nào khác mà!
- Hừ, tao, thằng Định, cái Vân là đối tượng để mày có thể hắt đứa
này, đẩy đứa kia vào dễ thế!
- Tao… - Trời ơi, tôi bối rối quá chừng!
***
Đêm nào tôi cùng nhìn ảnh Bill Gates mà lăn tăn tợn. Bill Gates
trong ảnh có đôi mắt nheo nheo thân thiện. Tôi thầm thì nói chuyện
với bức ảnh:
- Bác Bill à? Dẫu mặt cháu có đần giống bác thật, nhưng cháu có nên
làm giống bác, cứ đi con đường mà trái tim cháu thực sự muốn chọn
không hả bác?
Tôi nhắm mắt thở dài. Ôi, tôi có thể bị mất Vân, mất danh dự, mất
cả những người anh em nữa. Liệu tôi có ngu ngốc quá không?
Rồi một đêm, tôi mở mắt ra, sau một giấc ngủ quên, tôi thấy trên
tay tôi Bill vẫn ánh mắt hiền hiền, vẫn chúm chím cười hoài như
nàng Mona Lisa, cứ như thể muốn nói:
- Minh à, cháu biết cháu cần làm gì mà. Hãy tin tưởng vào bản thân
mình. Hãy đi theo giấc mơ của mình.
Tôi chợt tỉnh hẳn ngủ, và nghĩ rằng tôi đã có câu trả lời cho bản
thân mình. Tôi bật dậy ngồi vào làm Toán 12 ngay. Kể từ những ngày
ôn thi đó, Vân và bọn nó ở trong tình trạng xa lánh tôi, bọn nó vẫn
bắt tay vào làm, chỉ có 3 đứa, nhưng có vẻ rất khó khăn. Còn bố mẹ
tôi có biết ít nhiều việc tôi đăng kí xin học bổng cũng ngăn cản
tôi. Thì có bố mẹ nào là muốn con mình để có thời gian học một ngày
trâu bò chỉ ngủ rất ít, có 3,5 tiếng/ngày thôi đâu (may là bố mẹ
chưa biết cụ thể là tôi ngủ bao nhiêu tiếng/ ngày. Híc)
***
Ngày thi đã tới, tôi làm bài Toán, Tin, Anh thi viết. Khá khó mà
không biết đúng sai thế nào. Nhưng thi phỏng vấn thì khá thoải mái.
Ông Peter người phỏng vấn tôi sau mấy câu hỏi chung chung (vì sao
lại muốn đi du học, thế về Việt Nam sẽ làm gì, ước mơ là gì), nghe
tôi bảo tôi mới học lớp 11 mắt ông ấy hơi mở to hơn một chút.
Và
khi nghe tôi cởi mở rằng về sau tôi muốn viết
những phần mềm kết nối trực tiếp với suy nghĩ của con người, làm
tăng khả sức mạnh suy nghĩ của con người, làm chúng có thể đánh đâu
đúng đó được, chẳng hạn con người nghĩ cái cây xoài này phải lớn
lên, cộng sự hỗ trợ của phần mềm đó, cây xoài lớn lên thật, thì
Peter hỏi lại: “Thế mày không nghĩ là giấc mơ của mày cực khó à?”.
Tôi bảo:“Đã là mơ sao phải giới hạn?” Peter lại cười, bảo tôi có
tính lạ lạ giống con ông ấy và chúng tôi bắt đầu… tám bao nhiêu.
Nào là về Vân, về phần mềm chơi cờ, về việc làm bài thi của tôi…
Trước khi chia tay, ông Peter làm ở Việt Nam nên khá nhớ con, nên
bảo tôi hôm nào rỗi có thể đi chơi nói chuyện cùng ông ấy.
***
Nhưng kết quả chung cuộc thì tôi vẫn trượt, vì môn Toán, Tin, Anh
thi viết điểm tệ quá.
Tôi buồn rầu. Thế là trắng tay rồi. Vân và bọn nó sẽ nhìn tôi đúng
là thằng khùng. ảnh Bill thì vẫn mắt nheo nheo, chả biết cái qué gì
đang diễn ra ở Việt Nam cả!
Chắc từ bây giờ trở đi Vân sẽ xa lánh tôi, sẽ không bao giờ có mặt
trong tương lai của tôi như tôi hằng mong ước nữa rồi. Tôi đi lang
thang. Biết tìm ai mà chia sẻ dây. Chẳng hiểu thế nào, tôi lại ghé
qua nhà Vân, nhưng những bài trên blog của Vân than thở từ trước
càng làm tôi dằn vặt hơn chả dám vào. Chợt thấy bóng Vân từ ngõ ra,
tôi quáng quàng quay xe. Hình như Vân có ý ới gọi tôi phía sau. Tôi
đáng ê ê thế này, làm sao mà giáp mặt nhau được đây.
Trở về nhà, tôi nản quá, vật vã trên giường không được, chả muốn đi
đâu nữa. Vân nhắn tin cho tôi: “Minh à, ấy ra sao rồi…” Tôi chả trả
lời nổi. Tôi nằm lì ra một lúc, kéo cái máy tính lại gần, viết thư
gửi lại cho ông Peter từ chối chuyện ăn tối cùng với ông ấy vì tôi
thấy xấu hổ về bản thân mình lắm rồi.
Nhưng vừa mở hòm thư ra bỗng thấy ông Peter gửi thư cho tôi. Trong
mail, ông ấy bảo con trai ông, Pipo muốn làm quen với tôi. Nó rất
thích ý tưởng về trò chơi mà tôi đáng có. Nó cũng đã có một phần
mềm đang làm dở về chơi cờ, chính vì thế rất muốn hợp tác với nhóm
của tôi để làm tiếp. Còn chuyện du học, Peter cũng biết tôi không
đỗ (tất nhiên, ông ấy có khi còn biết trước tôi ấy chứ), nhưng
Peter chỉ tôi về một loại học bổng khác mà con ông cũng đang nhận
được, chỉ cần tôi có phần mềm gửi tới dự thi thôi!
Tôi đọc xong mà muốn nhảy
tưng tưng từ đất lên trời vô số lần luôn ý! Phần
mềm dự thi thì tôi có sẵn một đống trò chơi con con rồi đây!
Tôi vội vàng tính toán, để viết được phần mềm tham dự cuộc thi đó,
tôi vẫn còn 20 ngày nữa. Không quá lâu, nhưng tôi đâu đơn độc, tôi
có Pipo, và có thể còn cả Vân và Định, và Mì nữa cơ mà. Là la la,
chuyện gì thế này! Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được, tôi
vẫn còn một (số) cơ may khác nữa này! Đây có phải là điều tuỵêt vời
nhất cuộc sống dành cho những người dám đi theo giấc mơ đẹp nhất
của đời mình hay không?
Hoành tráng quá, tôi đứng dậy ra khỏi phòng, định lao đến nhà Vân
ngay, nhưng không quên quay lại mỉm cười với ảnh Bill trên tường:
“Cảm ơn bác, cháu hiểu sức mạnh của sự đam mê là thế nào
rồi!”
Và Bill Gates thì vẫn luôn luôn mỉm cười, như một người lúc nào
cũng gặp toàn may mắn. Chuyện, những may mắn thực sự, chúng chỉ đến
với người biết rõ mình muốn gì nhất mà thôi.