Liệu trên đời này có gì mà nó không làm được
không nhỉ? Học: okie. Đá bóng: ổn. Bóng rổ: siêu sao. Thậm chí nhảy
dây với con gái cũng được nốt. Nó, cao 1m80, trông manly không chịu
được. Hix, tôi vừa nghĩ vừa ngậm ngùi nhìn ngắm thực tại 1m68 với
gương mặt baby tầm cỡ các em nhi đồng của mình. Việc so sánh ấy chỉ
được ngừng lại khi tôi bất chợt nhận thấy thật đáng xấu hổ, nó là
thằng bạn thân nhất của tôi cơ mà! Mà thực ra tôi đâu có muốn ghen
tị? Tôi là một đấng nam nhi đại trượng phu, và nếu tôi có ghen tị
thì cũng không phải lỗi của tôi. Tại một người khác, một XX. XX tên
là Nguyên.
Tôi và Tùng cùng phát hiện ra XX trên sân bóng rổ trường. Nàng nổi
tiếng với cú ném bóng không thèm nhìn rổ từ tận giữa sân. Không
biết thằng bạn tôi thế nào, chứ lúc XX ném quả bóng vào rổ nàng
cũng đã ném vỡ tan tành trái tim tội nghiệp của tôi luôn. Sau đấy
thì tất cả những gì tôi còn gắng gượng được chỉ là cố không để lộ
ra điều ấy. Lạy Chúa, tội lỗi quá, thế là con đã có bí mật đầu tiên
so với thằng bạn nối khố của con!
ấy thế mà, không biết là nên cười hay nên mếu khi Tùng lại chẳng có
ý định giấu giếm bất cứ điều gì với tôi. Nó quẳng vào mặt tôi cái
sự thật là trái tim nó cũng đã tiêu tùng. Tôi thấy lưỡi mình bắt
đầu chuyển động sai quy luật, kết quả là cho ra đời một chuỗi âm
thanh lắp bắp:
- Thế, thế... đứa nào thế? (đây là cách diễn đạt thiếu trang trọng
của câu “nàng là ai”)
- Để tao kể cho mà nghe... (mắt nó bắt đầu mơ màng). Nàng là siêu
sao của đội bóng rổ nữ (khục, tôi suýt nữa tự cắn vào lưỡi mình).
Sau một thời gian tao và nàng đã quen biết nhau (hình như trái tim
tôi đang lanh canh nứt). Rồi tao đã được... cầm tay nàng (tóc gáy
tôi dựng ngược), nhưng chỉ là trong một giấc mơ (phù, tóc gáy tôi
hạ xuống rào rào!) ê, mày làm sao thế?
- Không không, tao xúc động quá thôi mà, tôi cuống quýt, nuốt nước
bọt ừng ực, bịa đại ra một lí do. Như để chứng minh cho nó thấy
điều đó, tôi bắt đầu khụt khịt, nhưng đầu óc tôi chỉ xoay mòng mòng
với một ý nghĩ “Thôi xong, thế là bi kịch đã bắt đầu!”
Thế là tôi đành ngậm ngùi đóng vai bạn thân của nam diễn viên chính
(tôi tự phân vai thế). XX an ủi tôi (một cách không chủ đích và
hoàn toàn tự nhiên) bằng việc coi hai đứa bọn tôi chả khác gì nhau.
Và tất nhiên cũng không khác gì lắm với
những đứa bạn khác của XX. Tôi thì cũng chỉ cần
có vậy, nhưng Tùng không phải là tôi. Nó hùng hổ tuyên bố:
- Tao sẽ “kưa” Nguyên!
Tôi chỉ kịp ngáp ngáp chứ chẳng kịp nói gì, thậm chí còn không có
cơ hội để giúp nó như cách những thằng bạn thân vẫn thường làm
trong những vụ thế này. Nó thừa thông minh (và cả ngốc xít!) để tự
nghĩ ra đủ trò cũng từ thông minh đến ngốc xít. Nó bớt xén thời
gian dành cho tôi, mà nếu có qua rủ tôi đi chơi thì cũng chỉ nói
chuyện về Nguyên, về kết quả của những ý tưởng cũ và “dự thảo” kế
hoạch mới. Và chẳng bao lâu sau thì tôi hoàn toàn thấy mình trở
thành người ngoài cuộc. “Vai quần chúng, có lẽ thế”, tôi vừa lướt
những ngón tay trên bàn phím chơi game vừa phân vai lại. Một cảm
giác rất gần với việc bị bỏ rơi.
Nhưng rồi, sau cú choáng ngợp ban đầu, với tôi XX đã biến thành một
cô bạn cá tính dễ thương và chỉ có thế. Còn Tùng thì không nhận ra
tất cả những gì đang diễn ra với tôi, nhưng vẫn tiếp tục coi tôi là
chiến hữu, bằng chứng là việc nó vẫn tiếp tục update cho tôi tình
hình XX gần như hằng ngày.
***
Thế mà đến gần một tuần nay không thấy Tùng nói năng gì, chuyện XX
càng không. Nó trở nên lười biếng một cách khó hiểu, đến sân bóng
cũng không thèm xuống. Tôi thắc mắc nhưng cũng không hỏi. Một sự tự
ái rất trẻ con, kết quả của những “vấn đề không nói ra” ngăn tôi
lại. May mà tôi cũng không trẻ con nhiều đến thế. Hết đúng một
tuần, ngay khi tôi vừa quyết định phải chấm dứt sự im lặng củ chuối
này thì cũng là lúc nó sầm sập lao thẳng vào phòng tôi:
- Vinh ơi, tao thua rồi!
Tôi nhìn nó cảm thông. Đang định “uốn lưỡi cú diều” an ủi thì thằng
bạn đã liến thoắng:
- Tóm lại là Nguyên từ chối tao. Tóm lại là tao đã mất cả một tuần
để buồn. Tóm lại là...
- ...là một tuần là là quá đủ? Tôi tiếp lời, chấm dứt chuỗi “tóm
lại” của Tùng.
- Uh, quá đủ, có lẽ...
Bỗng dưng Tùng lại ngồi thừ ra. Không giống nó gì cả, ít ra là
không giống tí nào so với những mặc định tôi vẫn luôn nghĩ về nó.
Có những chuyện nó cũng không làm được, và tôi đã thật tệ cho dù
chỉ trong ý nghĩ... Nhưng tôi không có nhiều thời gian để tiếp
tục... ăn năn, Tùng đã đứng bật dậy:
- Play station 2 không mày? Tao bao?
- Thôi để tao. Hehe, để tao, coi như an ủi một thằng vừa... thất
tình.
Tùng ấn đầu tôi xuống, cười
hinh híc, cứ như chưa từng có bộ mặt đưa đám suốt
cả tuần qua.
Bọn tôi còn chưa kịp cười xong thì điện thoại lại réo ầm ĩ. Là
Nguyên. Và XX mời tôi đi... uống nước!
- Tùng đang ở đây... Tôi bối rối.
Một giây im lặng, rồi:
- Thì rủ luôn Tùng đi.
Tôi gác máy, đang tìm cách mở lời thì Tùng hỏi:
- Nguyên hả?
- Uh.
- Đi uống nước? (Tôi gật đầu).
- Mày?
- Cả mày.
- Tao đi làm gì?
- Không biết, thế mày nghĩ Nguyên cần gặp tao làm gì? Tôi bắt đầu
cảnh giác...
Như đọc được ý nghĩ của tôi, Tùng cười phá lên “ừ, đi thì đi, mày
làm gì căng thẳng thế?”
To mồm thế chứ suốt quãng đường đến chỗ Nguyên hầu như nó chẳng nói
gì. Tôi cũng không làm phiền nó bởi tôi đủ thân để hiểu nó đang cảm
thấy thế nào. Từ xa tôi đã thấy Nguyên ngồi đợi sẵn, xinh không thể
tả với cái mũ lưỡi trai trắng. Tùng hít một hơi thật dài, rồi bất
ngờ bước nhanh lại, gõ vào mũ Nguyên:
- Hey!
Nguyên hơi bất ngờ. Tôi cũng thế. Tùng đã làm được một cái mở đầu
tốt đẹp, nghĩa là giúp câu chuyện bớt khó khăn hơn nhiều so với ban
đầu ba đứa đều tưởng thế.
- Gọi đồ uống đi! Nguyên thân thiện.
- Nào, thế có chuyện gì? Tùng không tốn thời gian lòng vòng (nếu là
tôi thì chắc chắn đã phải thế!)
- à- Nguyên hơi khựng lại.
Nhưng chỉ trong nửa giây. Đáp lại sự thẳng thắn ấy của Tùng, XX
ngậm ống hút, vừa hấp háy mắt vừa nói, cũng thẳng thắn đến không
tin được:
- Tớ nghĩ là hình như có lỗi với một số người, định gặp bạn thân
của người ta để nhờ... khuyên giải. Nhưng giờ thì thấy mình... sến
quá! (má Nguyên đỏ bừng)
- Ha ha, Nguyên nghĩ thế thật à? Không tệ đến thế đâu!
Cái gì? Tôi suýt nữa thì buột miệng “Không tệ đến thế thật hả?”.
Quá hiểu tôi, Tùng vội vàng quay sang Nguyên, nói đại một câu vừa
nảy ra trong đầu:
- Hay là kết nghĩa bạn bè đi?
- Bạn bè mà cũng cần kết nghĩa? Lần này thì tôi không kịp ngậm
miệng lại.
- Thì vẫn là bạn đây còn gì? Nguyên ngơ ngác.
- Không, Tùng liếm môi, ý tớ là chúng ta cần một... buổi lễ!
Cả tôi và Nguyên suýt nữa phì cười trước ý tưởng kì quặc sặc mùi
kiếm hiệp của Tùng. Tôi nhìn thằng bạn, bụm miệng:
- Sao không kết nghĩa huynh đệ tỉ muội luôn đi?
Tùng đang nhăn nhó thì Nguyên đã lắc:
- Vì là bạn hay hơn. Mọi người đều bình đẳng trong tình bạn!
Hai thằng con trai bọn tôi ngồi lặng người
ngay sau “phát biểu” đó của Nguyên. Thực ra Tùng
cũng đâu nghĩ được, nhưng đó thực sự là một lí do đáng để bọn tôi
ngồi đây chiều nay. Nguyên không đợi phản ứng của hai thằng bạn,
hào hứng gọi thêm nước cho 3 đứa:
- Okie, thế thì kể từ hôm nay, ba đứa mình, nhé!
“Buổi lễ” kết thúc trong tiếng cụng ly lanh canh. Nhìn gương mặt
bừng sáng của hai đứa bạn, tôi chợt nhận ra nếu là một đạo diễn thì
tôi đã làm quá tồi, không chỉ khi phân vai, mà hình như tôi còn
không hiểu hết những người bạn mình nữa. Chẳng có vai diễn nào là
chính hay phụ, trong tình bạn mọi người đều bình đẳng như nhau. Thế
đấy! Và Tùng hay Nguyên đều thực sự bản lĩnh hơn tôi tưởng rất
nhiều.