Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, lúc đó nhìn cô
hiền và mỏng mảnh như một con mèo hen. Đôi mắt tròn đen mở to,
trong veo, áo sơ mi trắng, quần xanh, trông cô giống như một nữ
sinh hơn là một sinh viên Văn khoa năm cuối đang đi thực tập.
Anh với cô ngày đó cùng là độc giả ở thư viện thị xã nơi anh sống,
chính xác hơn, chỉ có anh là độc giả, còn cô thì đến liên hệ mượn
tài liệu cho bài viết của mình về Hội An. Rủi làm sao (và cũng may
mắn làm sao!), cuốn sách cô cần mượn lại là cuốn sách anh vừa mượn.
Vậy là cô lúng búng mở lời, sau một hồi ngập ngừng ở quầy thủ thư,
rụt rè mượn lại sách. Anh còn nhớ đó là một cuốn sách bìa màu xanh,
có in hình Chùa Cầu ở ngoài, về lịch sử hình thành Hội An.
Thị xã của anh vốn nhỏ, cô lại đang có đợt thực tập dài ngày ở đây
nên những dịp tình cờ gặp nhau sau đó ở những nơi bất kỳ nào đó
không phải là chuyện khó khăn cho lắm. Và cũng thật tình cờ, anh và
cô lại thân nhau, cái tình thân hoàn toàn trong sáng bởi với cô,
anh dù là một công nhân điện lực bình thường nhưng lại là người rất
thích đọc và biết nhiều về lĩnh vực cô đang quan tâm. Với anh, đơn
giản hơn, cô là hiện thân của một điều gì đó thật thánh thiện, cô
thuộc về một thế giới khác, cái thế giới mà có một thời anh mơ ước,
nhưng vì hoàn cảnh, đã không thể bước chân vào. Và anh tạ ơn Chúa
đã cho anh gặp cô!
2. Anh nhớ quán cà phê mà anh với cô vẫn thường ngồi với nhau, khá
yên tĩnh ở một góc phố vắng, là một căn nhà gỗ xinh xắn xung quanh
lắp cửa kính nhìn ra một bãi cỏ nhỏ xanh rì. Chủ quán, nghe đâu là
một Việt kiều Pháp về làm ăn và lập nghiệp ở Hội An nên quán rất có
gu, cả căn nhà đồ sộ kiểu Pháp phía sau nhìn cũng rất có gu! (Đã có
lần cô ngồi ngắm ngôi nhà và ước ao sau này mình cũng có một căn
nhà như vậy!) Mỗi lần anh và cô đến, như một quy ước ngầm định, cô
nhân viên mặc áo bà ba phục vụ trong quán thay ngay dĩa nhạc thời
thượng đang mở bằng một dĩa nhạc Trịnh Công Sơn do Khánh Ly hát vào
một thời xa lắc, giọng hát thật nồng nàn với tiếng đệm guitar bập
bùng. Cô với anh đều cùng quan điểm là Khánh Ly hát với tiếng
guitar thùng hay hơn nhiều so với tiếng đệm nhạc cụ điện tử sau
này. Những câu chuyện ở quán cà phê thường là những câu chuyện linh
tinh, không đầu không đuôi nhưng nói với cô, anh có cảm giác mình
được chia sẻ. Thỉnh thoảng,
cô cũng nói với anh về dự định tương lai của mình
là được làm ở một tòa soạn báo nào đó, được đi, được viết. Từ bé,
cô đã mê nghề viết và mơ ước sau này trở thành nhà văn.
Lâu lâu, cô cũng có cho anh đọc những đoạn tản văn ngăn ngắn cô
viết được đăng báo, thường là những đoạn tản văn nhẹ nhàng ghi lại
những cảm nhận (cũng thật nhẹ nhàng!) về những nơi cô đã đi qua,
những người đã gặp. Những lúc như vậy, cô thường giành trả tiền cà
phê, nói là để “rửa” nhuận bút. Có lần anh hỏi cô: có bao giờ em
viết về anh không, cô chỉ cười cười mà nói rằng thường thì viết
xong về một người nào đó em quên mau lắm, còn người nào em không
viết được thì sẽ đọng lại lâu. Cô làm anh lâng lâng vui vì ý nghĩ
vậy là mình được “đọng lại” lâu trong cô. Cô trong sáng thế, anh
không dám hy vọng là cô sẽ nghĩ đến một điều xa xôi hơn...
3. Anh nhớ hai tháng cô thực tập ở thị xã nhỏ bé của anh qua đi rất
nhanh, nhanh đến tưởng chừng không có thật. Khi anh nhận ra có
những buổi chiều anh lang thang trên những con phố hẹp, ghé quán cà
phê quen mà không hề tình cờ gặp bóng dáng gầy guộc nhỏ bé của cô ở
đâu đó, anh đã nhận ra mình mong gặp lại cô biết bao. Cô đang tất
bật cho luận văn kỳ thi tốt nghiệp, vẫn không quên thỉnh thoảng
điện thoại cho anh, nói dăm ba câu chuyện rời rạc về một đề tài vu
vơ nào đó... Càng có khi, anh đóng vai là nhà tư vấn qua điện thoại
của cô, trong những tình huống cắt đuôi khó xử. Anh thấy hạnh phúc,
không phải vì những lời khuyên bá vơ của anh đã được cô chấp thuận
nghe theo mà hạnh phúc vì được cô tin cậy. Đến mức, tuần nào không
có tiếng chuông điện thoại của cô là anh thấy mong đến cháy
lòng...
Cô không hề viết thư cho anh, vì cô luôn lười biếng với những con
chữ. (Anh tự hỏi không biết làm sao cô có thể nuôi được ước mơ văn
sĩ của mình nếu lười biếng với những con chữ!). Cũng không bao giờ
cô sử dụng đến email, công cụ liên lạc điện tử hữu hiệu mà anh và
cô đã hì hục bỏ ra cả buổi chiều để sign-up và học cách sử dụng nó.
Đôi lúc nhớ cô, anh chỉ biết chờ điện thoại, anh không đủ tự tin để
ra thành phố cô đang sống, đến trường tìm cô. Và thấy đau lòng với
sự thiếu tự tin của mình...
Cô ra trường, sau vài tháng thất nghiệp nằm dài (thời gian này ngày
nào cô cũng điện thoại cho anh!), đã xin được việc làm ở đài
truyền hình tỉnh. Thỉnh thoảng, cô đưa những
người bạn phóng viên truyền hình của cô về Hội An của anh làm phóng
sự về du lịch, anh có dịp “kính nhi viễn chi” những người bạn nổi
tiếng của cô mà lâu nay anh chỉ ngưỡng mộ qua tên mà chưa biết mặt,
và anh tự hào có được một người bạn “oách” như cô. Anh thèm khát
công việc cô đang làm, thành phố cô đang sống, những chuyến đi xa
của cô, cả bầu không khí mà cô đang thở. Mà sao chẳng thể nói ra,
chẳng thể bày tỏ thật tự nhiên như bất chợt cô gọi điện thoại cho
anh, giọng thì thầm nửa đùa nửa thật: Em nhớ anh, thèm nói chuyện
với anh quá trời...
4. Anh nhớ khi anh sắm cái điện thoại di động, số đầu tiên mà anh
save vào máy là số của cô. Để bất cứ lúc nào cũng có thể nói chuyện
với cô. Không còn cô ở đây, anh bỏ luôn quán cà phê quen, góc bàn
quen, tự đến những nơi ồn ào để khỏi nghĩ về cô nhiều lắm. Lần anh
thấy xa cô nhiều nhất là lần cô về thị xã của anh thăm chơi, mời
anh đi uống cà phê cùng một đạo diễn phim truyền hình. Anh chàng
đạo diễn là một người bặt thiệp, khá dễ thương và hiền lành, anh
nhìn cô tíu tít bên cạnh anh chàng đạo diễn mà thấy giấc mơ xa xôi
của mình ngày xưa phút chốc tan tành. Anh mong được ở gần cô, dù
chỉ như là một người bạn... Những câu chuyện với cô sau đó bỗng trở
nên rời rạc khi có nhiều nhân vật nổi tiếng khác được nhắc đến. Và
quan điểm tình yêu, cuộc sống trở nên không có điểm gặp nhau, dù
ngày xưa, nó gặp nhau ở rất nhiều điểm. Anh thấy trong anh đang có
nỗi niềm mất mát lớn lao...
Cô trở nên nghiêm trang và xa lạ sau một thời gian dài không gặp
nhau, không điện thoại. Sinh nhật cô, cô nhận lời chúc mừng qua
điện thoại của anh một cách khá hờ hững. Cô khoe anh là được người
này tặng điện thoại di động, người kia tặng gấu bông to gần bằng
người thật. Rồi cô khoe sắp đi Sài Gòn học cao học ngành báo chí,
cô nói cô sẽ bỏ xứ này mà đi vì cô thích Sài Gòn. Cô nói nhiều về
những dự tính, ước mơ của cô khiến anh tự nhiên cảm thấy sợ lẵng
hoa chúc mừng mà mình hì hục nhờ dịch vụ điện hoa gởi đến cô trong
ngày hôm nay, sẽ trở nên lạc lõng...
Anh buồn đến mức nằm bẹp một ngày, việc đầu tiên anh làm khi bật
dậy là xóa số phone của cô trên máy...
Nhưng liệu có thể coi nhau như người chẳng hề quen?